Trên đường núi quanh co bên ngoài khu nội thành Khánh Xuyên, tỉnh Trọng Thục, vùng tây nam trung bộ khu Hoa Phủ, một chiếc xe thể thao màu đen chạy giữa hai biển trúc.

Nơi này khắp mọi nơi đều là trúc, trong không khí mơ hồ có mùi trúc tươi mát.

Ôn Văn giống như bình thường ngồi trên mui xe đón gió, tay không ngừng điều khiển thiết bị đầu cuối siêu thợ săn, anh đăng bán chút thu hoạch mình không dùng được trên website thợ săn.

Ví dụ như bộ giáp hàn băng lột xuống từ người Băng Vương Hậu, phần bụng của bộ giáp này đã bị Ôn Văn đánh nát, vì muốn bán nó đi, Ôn Văn dứt khoát sửa thành loại trang bị hở rốn...

Ngoại trừ áo giáp, sau nhiều lần sẵn tiện lúc làm nhiệm vụ vớt được chỗ tốt, Ôn Văn có quá nhiều thứ cần bán.

Bán đống đồ đó đi, bản thân Ôn Văn cũng không lỗ lã gì, khi rảnh rỗi anh lại lên quan sát động tĩnh bên chợ, nếu sản phẩm cùng loại với mình lên giá, anh cũng sẽ tăng giá theo, sản phẩm cùng loại xuống giá, anh cũng xuống giá theo... nhưng nói chung thì anh luôn rẻ hơn người khác một đồng tiền săn ma.

Nói chung là trên đường đi nhàm chán, chơi như vậy rất thú vị.

Thật ra Ôn Văn có thể đi máy bay để tới nhanh hơn một chút, nhưng anh muốn rèn luyện sức mạnh của mình ở trên đường một chút, vì thế mới lái xe tới đây, dù sao thì người lái xe cũng không phải Ôn Văn, anh chỉ cần hưởng thụ quá trình là đủ rồi.

Nhìn thấy xe đã sắp tới thành phố Khánh Xuyên, Ôn Văn liền từ cửa sổ bò vào trong xe, tò mò nhìn ven đường.

Đây là lần đầu tiên anh tới tỉnh Trọng Thục, đối với nơi này cũng có chút mong chờ.

Thứ nhất là nồi lẩu cay địa ngục trong truyền thuyết ở nơi này, nghe nói sau khi ăn xong thì sẽ thoải mái từ trên xuống dưới.

Thứ hai là muốn xem thú ăn sắt! [gấu trúc lớn]

Thú ăn sắt là loại động vật đặc biệt đáng yêu của tỉnh Trọng Thục, là chủng loại thú cưng được hoan nghênh nhất của liên bang, không ai sánh bằng.

Cơ thể gấu trắng đen xen kẽ, giống như một quả bóng hai màu đen trắng khờ khạo ngây thơ, trưởng thành cũng chỉ có kích cỡ bằng loại chó bình thường, dùng trúc làm thức ăn, rất dính người, là thú cưng hoàn mỹ.

Đáng tiếc nó khó có thể sinh tồn ở bên ngoài tỉnh Trọng Thục, dẫn tới người dân ở các khu lớn khác nghi ngờ là gấu trục lớn kỳ thực không tồn tại.

Chính phủ thành phố Khánh Xuyên từng phát thông báo, chỉ cần thỏa mãn điều kiện nhất định thì chính phủ sẽ phát miễn phí thú ăn sắt làm thú cưng, vì thế mà có rất nhiều em gái đã gả tới thành phố Khánh Xuyên, mà thành phố Khánh Xuyên cũng vì thế mà trở thành thành phố thú ăn sắt!

Nhìn những quả bóng lông đen đen trắng trắng có thể tùy ý nhìn thấy ở ven đường, Ôn Văn cảm thấy tâm hồn mình cũng được tinh lọc một chút, vì thế anh bảo Tam Tể Nhi dừng xe lại, đi tới ven đường túm một cục bông thả rông, hung hăng xoa nắn.

"Sinh vật đáng yêu như vậy, sao lại gọi là thú ăn sắt chứ?"

Một ông cụ ở ven đường nói với Ôn Văn: "Nghe nói thời cổ xưa, hình thể của thú ăn sắt to lớn như trâu, có thể cắn đứt cả sắt thép nên mới gọi là thú ăn sắt, kẻ địch chủ yếu của tổ tiên Hoa Phủ cổ xưa ta đều cưỡi thú ăn sắt để chiến đấu."

Ôn Văn nghi ngờ nhìn cục bông đang chơi đùa bên chân mình, nói: "Cưỡi thứ đồ chơi này chiến đấu?"

Ông cụ cười he he nói: "Vì thế chúng đã thất bại..."

Sau khi chơi đùa với nhóm thú ăn sắt một phen, Ôn Văn lên xe, ghét bỏ liếc nhìn Tam Tể Nhi, thú cưng của mình sao lại không phải là thú ăn sắt chứ?

Tam Tể Nhi khóc không ra nước mắt, có giỏi thì bảo mấy cục bông kia lái xe đi!

...

Xe dừng lại trước viện bảo tàng quý hiếm nhất liên bang, đây là nơi Ôn Văn muốn thăm dò.

Viện bảo tàng này chiếm diện tích rất lớn, nhưng thoạt nhìn có chút rách nát, người tham quan lác đác không có bao nhiêu.

Đương nhiên, viện bảo tàng gọi là quý hiếm nhất liên bang này không phải thật sự là số một liên bang, chỉ là nó có cái tên như thế mà thôi.

Ôn Văn lên mạng tìm hiểu tin tức về viện bảo tàng này, biết nó thật ra chính là một nơi thu hút sự chú ý khá kỳ lạ, đến giờ vẫn còn chưa đóng cửa thật sự là kỳ tích.

Tốn năm mươi đồng mua vé vào cửa, Ôn Văn bước vào viện bảo tàng được thảo luận rất nhiều này, số du khách chung đợt với Ôn Văn chỉ có ba người, có điều viện bảo tàng vẫn để hướng dẫn viên đi cùng bọn họ.

Ba người vừa vào cửa, món trưng bày đầu tiên đã làm Ôn Văn sững sờ.

"Xin chào du khách, tôi là hướng dẫn viên của mọi người, Kiều Khôn. Mọi người cũng biết sau khi nhựa cây nhỏ xuống sẽ được chôn giấu dưới đất ngàn vạn năm, dưới tác dụng của sức nén và nhiệt độ sẽ hình thành hóa thạch, loại hóa thạch này được gọi là hổ phách."

"Ở bên trong hổ phách thường phát hiện được côn trùng, hoặc là mảnh vụn của động thực vật, hiện giờ ở trước mặt mọi người chính là khối hổ phách lớn thứ hai liên bang, tên của viên hổ phách này là hươu cao cổ viễn cổ!"

Hướng dẫn viên Kiều Khôn nhiệt tình giới thiệu, sau đó chờ đợi Ôn Văn và ba vị khách kinh hô, nhưng lại phát hiện mặt của bọn họ đều không có biểu cảm, bởi vì bọn họ đã không còn sức để than thở nữa rồi.

Bởi vì ở phía sau hướng dẫn viên Kiều Khôn chính là một con hươu cao cổ đứng thẳng bị tinh thể óng ánh bao trùm!

Ôn Văn trợn trắng mắt, viện bảo tàng này coi bọn họ là khỉ mà trêu đùa chắc.

Phải là cái cây lớn cỡ nào mới có được nhựa cây bao trùm cả một con hươu cao cổ như thế chứ? Lại có con hươu cao cổ ngu si nào tùy ý để nhựa cây bọc kín mình?

Ôn Văn lắc đầu, hiện giờ anh đã biến bình luận tệ hại ở trên mạng từ đâu mà có, anh chỉ con hươu cao cổ nói: "Các người nói đây là khối lớn thứ hai liên bang, vậy còn thứ gì có thể lớn hơn cái này chứ?"

Kiều Khôn kiêu ngạo nói: "Khối hổ phách lớn nhất thế giới cũng ở trong viện bảo tàng chúng ta, tên của món đồ trưng bày đó chính là bá vương long viễn cổ!"

Hiện giờ Ôn Văn đã không còn lời nào để nói, anh hi vọng rằng dựa vào nơi ngu ngốc này để tìm kiếm manh mối về Ôn Văn đúng là quá ngây thơ mà, có lẽ trước đây Ôn Duệ cũng bị sự ngu ngốc này làm cho giật mình nên mới quyết định ở lại nơi này chơi một chút...

Có điều nếu đã tốn tiền rồi thì Ôn Văn cũng muốn xem thử xem nơi này rốt cuộc trí chướng cỡ nào, Ôn Văn tiếp tục theo chân hướng dẫn viên quan sát toàn bộ hành trình, sau đó anh cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục.

Gì mà hóa thạch vết chân nhân loại một trăm năm mươi triệu năm trước, đồng hồ đeo tay khai quật từ ba ngàn năm trước công nguyên, xác người ngoài hành tinh được mọc một tầng giấy thiếc, bá vương long hổ phách cũng thôi đi.

Ít ra những thứ đó cũng là đồ vật thực tế có thể nhìn thấy được, có vài thứ kiểu như 'đồ dùng bị nguyền rủa' 'virus cái chết đen' gì đó thì trên kệ không có gì cả, chỉ có mỗi lời giới thiệu trông rất lợi hại..."

"Cây giáo này đã từng đâm chết vị 'thánh tử' đầu tiên của Thần Sáng Thế, bên trên lưu lại sức mạnh không thể tưởng tượng được... đi tới cuối cùng, Kiều Khôn chỉ một cây giáo rất tinh xảo nói.

Ôn Văn đã không còn sức để mà than thở nữa rồi, nếu như anh không nhớ nhầm thì cây giáo đâm chết thánh tử vẫn còn được lưu giữ ở giáo đường Vinh Quang, cũng chính là võ lực uy hiếp của giáo đường Vinh Quang.

Tạo hình không phải phong cách thủ công mỹ nghệ tinh xảo như thế này, đó là một cây giáo sắt cũ nát loang lổ vết rỉ sét nhưng tràn đầy hơi thở thần thánh...

"Aiz... đầu óc mình đúng là hư rồi mới tới đây tham quan." Ôn Văn lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

Trong mắt Kiều Khôn lóe lên tia khinh thường: "Vị du khách này, ngài cảm thấy vật trưng bày chỗ chúng tôi là giả sao?"

Ôn Văn vừa đi vừa nói: "Có lẽ đối với các người những thứ này chính là thật, vì thế tôi sẽ không phá hỏng vọng tưởng của các người."

Anh nói xong thì lập tức rời khỏi viện bảo tàng này, ở thêm một giây cũng ngại nhiều.

Lúc nhóm du khách đều rời đi rồi, Kiều Khôn đứng thẳng người, cả người tỏa ra khí chất khó tả, nếu như Ôn Văn nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không xem hắn là người bình thường.

Khóe miệng Kiều Khôn nhếch lên, tự nói: "Cảm quan sẽ lừa dối, tin tức sẽ lừa dối, thường thức và kinh nghiệm cũng sẽ lừa dối, nhưng chỉ có tri thức là không."

"Chỉ có người vô tri mới xem nơi này là trò đùa, cứ vậy rời đi chính là tổn thất của họ..."

0.38107 sec| 2417.289 kb